Một tháng rưỡi, tính từ lúc chuyển ra nhà mới. Từ ngày mai, nhà mới này sẽ tất nhiên được tự động chuyển thành nhà cũ, vì ngày mai mình lại chuyển nhà.
Ngót hai tháng ở đây, việc xui xẻo thì nhiều, mà may mắn thì ít. Cơ mà mình cũng chả nhớ có sự may mắn nào không, trong hàng cơ man là vấn đề. Nói thế nhưng không có ý đổ lỗi cho cái nhà làm mình xui xẻo. Nguyên nhân tại mình cả thôi – bất cẩn và lười biếng.
Cái lưng ê ẩm hành hạ mình suốt. Ngủ nhiều dẫn đến cứ ở trạng thái không phải nằm là bị chóng mặt. Mình không muốn bệnh tụt áp trở lại đâu nhé. Hy vọng là không vì dạo này ăn uống khá điều độ, mặc dù vẫn sờ – kíp bữa sáng do hay dậy muộn. Nhà mới có cái tủ lạnh. Mình yêu cái tủ lạnh vì lười ra ngoài mua đồ. Mình sẽ mua thịt ấn vào đó, đảm bảo lúc nào cũng có thịt ăn. Ôi cái niềm đam mê thịt, chết vì thịt!
Bỏ qua mơ mộng về thịt để trở về thực tại. Hôm nay mình vượt đèn đỏ, mất 400k. Mình hay để ý hình như cứ biển 16 là không xin xỏ được gì. Ngày đầu mang xe lên HN cũng thấy một loạt xe 16 bị tóm lại. Một bà thím biển 30, chộp lại, nói vài câu phải quấy gì đó, cho đi. Nỗi hận bọn cảnh sát giao thông ngày càng tăng, vô cùng đồng cảm với Ili. Đã nghèo nay lại nghèo hơn. Mình chưa từng đau đầu vì tiền đến mức độ tương tự. Từ điển tiếng Việt gọi trường hợp này là kiết xác – túng đến xác xơ ra. Chi tiêu miếng này đắp vào miếng khác như phẫu thuật cấy ghép da lấy da mông lên mặt. Nham nhở. Xấu xí. Đi nhiều quá khiến mình rơi vào cảnh bần cùng vô độ. Nhưng mình không hối hận vì đã đi. Thật là mâu thuẫn.
Tuy nhiên, được cái dạo này có xu hướng tự AQ bản thân là hết tiền chưa phải là hết. Ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy (Nguyễn Khải) Cái sự tự AQ này cũng là xúc tác để lên tinh thần ri – sét lại mình từ ngày mai. Cách đây khoảng hơn một tuần, một sự điên đã xảy ra. Có đứa tên là Tù Túng đến thăm, mình vẫn ghét nó trước giờ. Và kết quả là mình đã gọi 3 đồng bọn đánh nó, rồi kéo nhau ra Thung Nai ăn mừng. Vẫn còn cảm giác phê mà không say từ rượu táo mèo và mì tôm. Vẫn còn cảm giác uốn lượn gây đau lưng của ngày hôm ấy. Vẫn còn nhớ lúc trong xanh bầu trời cả lũ kéo thuyền ra giữa dòng thả trôi.
Ngất ngây trước cảnh đẹp bao nhiêu thì lại càng muốn nôn ọe vào cái lũ thực thi pháp luật bấy nhiêu. Câu này mình phải tách ra hẳn khỏi cái đoạn bên trên vì sợ bị dây bẩn. Bẩn lắm!
Hiện tại là 1 giờ hơn hay còn gọi là sáng sớm, hoặc tối mịt. Mình ngồi trong cái nhà mà ngày mai sẽ được gán lại cái tên: nhà cũ, như đã dẫn ở trên. Có cái trần nhà dột, cái tường ẩm mốc và cái cống nước một tỉ năm mới thoát được một vài giọt. Từ lúc lên HN học, đến tận bây giờ mới được thực hành cái công đoạn chống dột như hồi còn ở nhà. Vui đáo để. Nước từ ngoài hắt vào và nước từ mái nhà dột xuống. Hãy chọn một để khắc phục – chả khác gì chơi game. Cũng từ lúc lên HN học, mình mới được làm quen với các bạn chuột và gián. Hồi ở nhà chuột chỉ chơi với chó, không chơi với người. Mình thật tệ khi đã phản bạn bằng cách cho các bạn chuột ăn thuốc lúc mới đến. Mấy hôm mưa ngày nào trung bình mình cũng lỡ chân giẫm vào vài ba bạn. Gomen ne! Nhưng cuối cùng thì cũng chung sống hòa thuận được với nhau, các bạn nhỉ. Mình là mình giận các bạn lắm đấy. Cứ không bày đồ ăn ra ngoài thì các bạn chả thèm đến thăm mình. Đã thế mình không bao giờ để đồ ăn ra ngoài nữa nhé. Cạch các bạn luôn rồi. Mình phát hiện ra một điều là cái loại động vật bốn chân chui rúc các bạn dường như chưa đạt được cảnh giới chuột tinh đâu nhé, nghĩa là cần phải cố gắng nhiều. Mọi thứ mình treo lên là các bạn không chạm vào được. Tội nghiệp chưa! Tập bay đi chứ! Chuột nhà hàng xóm còn học được kungfu leo tường rồi mà. Nhà mình có cái nồi to bự, kín ơi là kín. Gạo, bột canh,đồ ăn thừa mình nhét vào đó là các bạn nghỉ thọc mạch luôn. Mình chỉ muốn thử thách một chút thôi mà. Thôi mai phải chia tay các bạn mình cũng buồn lắm. Nhà mới có 4 tầng, mà mình thì ở tầng 4. Cơ hội gặp loại gặm nhấm các bạn có vẻ ít. Thôi thỉnh thoảng mình sẽ cố gắng về thăm vậy. Bái bai.
Sự thật là mình vẫn thất nghiệp. Ôi cái cuộc đời này. Mình đi nộp CV có chỗ nó còn không thèm mêu lại gì. Đi thi thì bị ngu, phí mất 10 phút làm bài. Hai đứa bên cạnh râm ran tỉ tê nói chuyện làm mình bấn thêm. Cái tội to nhất là cái tội lười – chơi dài, không thèm động vào sách vở. Có thoang thoảng đâu đây chút hối hận thì phải.
Chợt nhớ ra việc suôn sẻ duy nhất là hôm nay đi thi tiếng kịp giờ, làm bài ngon lành. Tuy nhiên, nỗi lo kéo theo là lấy tiền đâu ra để đóng học phí?? Ai cho em vay ít tiền để sống qua ngày đi…
Tiết mục cuối cùng của các bài diễn văn kể lể là hô khẩu hiệu. Vậy thì cố lên nhé tôi ơi 😡